3 Giờ 48 Phút 12 Giây - Bông của mẹ ra đời
Hôm nay Chích Bông của mẹ đã được 28 tháng tuổi rồi đấy. Thời gian trôi nhanh quá. Nhìn con yêu lớn lên từng ngày, dễ thương, ngoan ngoãn mà mẹ thấy hạnh phúc quá chừng. 28 tháng đã trôi qua, nhưng ngày con chào đời vẫn còn nguyên trong kí ức của mẹ như vừa mới hôm qua thôi.
3h sáng ngày 19/11/2012, sao mà bụng dạ mẹ thấy khó chịu quá, lăn qua lăn lại, quay trái, quay phải, hết ôm bố con rồi đến ôm con lợn bằng bông to bự vẫn không sao ngủ được. Đã thế lại còn cứ buồn đi tiểu suốt nữa chứ. Bố của con thì ngủ ngon lành. Điên quá, mẹ kéo mũi phát cho dậy để thức cùng mẹ. Bố và mẹ nằm nói chuyện trên trời dưới biển, những tưởng tượng về con, những dự định,… Rồi sau đó mẹ cũng ngủ lúc nào chẳng biết.
Sáng, như mọi ngày, khi mẹ thức dậy thì ông bà và bố béo của con đã đi làm hết rồi. Mẹ ăn hết phần ăn sáng bà nội giao cho một cách nhanh chóng chứ chẳng uể oải như mọi khi. Và cũng lạ, bình thường ăn xong mẹ sẽ đọc truyện, nghe nhạc hoặc xem tivi giết thời gian, đến trưa mới xuống chuẩn bị nấu cơm… Nhưng hôm ấy, chẳng hiểu sao lại chuẩn bị nấu nướng luôn. Lại còn luộc xong nồi ngô, kho cá, rồi luộc hến, đãi sẵn ra đó, vừa làm mẹ vừa nghĩ: “thôi mình cứ làm xong hết đi, nhỡ chiều Bông có đòi ra thì ông bà về chỉ việc bắc nồi lên bếp mà nấu canh thôi”…
9h sáng, sao lại thấy đau bụng thế chứ. Cứ đau từng cơn. Lúc đầu, thời gian mỗi cơn đau ngắn thôi, và khoảng cách giữa các cơn cũng dài, nhưng có những cơn đau kinh khủng. Vậy mà mẹ tay cứ vừa ôm bụng, vừa nấu nướng. Lúc đau quá thì ngồi thở rồi lại làm tiếp.
10h, vẫn âm ỉ đau bụng, mà lại như đau nhiều hơn. Thế là mẹ nhắn tin cho bố. Bố gọi về thấy có mình mẹ ở nhà nên gọi cho ông bà. 15 phút sau đã nghe thấy “uỳnh” ở cổng. Thì ra ông bà phanh xe gấp quá, đâm cả vào cửa ngõ đấy con ạ.
Bà nội mắng mẹ sao không nghỉ đi mà cứ lụi cụi làm gì thế. Nhìn thấy mẹ nấu nướng xong đâu vào đấy cả rồi, bà lại mắng mẹ một trận nữa. Bà bắt mẹ đi bệnh viện. Mẹ thì cứ chống chế: “Chưa sinh đâu mẹ ơi, còn một tuần nữa cơ ạ”. Rồi lại cười nhăn nhở và lên phòng nằm…
12h, Mẹ vẫn có những cơn đau bụng. Bà thì cứ đi ra đi vào phòng mẹ, hỏi han đủ thứ.
14h ông bà đi làm. Tầm khoảng 15, 20 phút sau, mẹ lại nghe thấy “uỳnh” cái ở cổng. Thì ra Bà về. Bà bảo nhà nọ nhà kia cũng đau thế, biểu hiện như thế, như thế, lên viện là đã mở mấy phân rồi, mẹ phải đi viện ngay thôi. Nhưng mẹ thì ko muốn đi vì mẹ cứ đinh ninh con chưa thể chào đời đâu.
Bà gọi cho bố của con về (Lúc đó bố con đang làm công trình ở cách nhà 30km). 15h, Bố về. Bà bắt đi viện. Mẹ nghĩ: “phải tắm và make up tí đã chứ”. Thế là tắm, rồi ngồi vào bàn trang điểm, tô tô, vẽ vẽ…
16h30, bố mẹ đưa nhau đi viện theo lời bà, nhưng không vào viện mà vào phòng khám tư gần nhà thôi. Mở 1,5 phân rồi. Bác sĩ giục về nhập viện để sinh.
Bố mẹ nhìn nhau. Bố con có vẻ cuống lắm, ngô nghê hỏi mẹ: “Ô, thế là sinh thật hả vợ? Thôi, để anh đưa em vào viện rồi gọi điện bố mẹ mang đồ vào sau” (đồ đi sinh mẹ đã chuẩn bị sẵn, bỏ vào giỏ để ở nhà để khi nào có dấu hiệu cái là xách đi ngay thôi).
Nhưng mẹ nhớ đọc sách thấy bảo sinh con so thời gian chuyển dạ lâu lắm, chưa sinh ngay đâu. Rồi nghe đâu sinh xong phải kiêng nhiều món ăn… Chẹp, nghĩ mà thèm. Nên mẹ quyết định phải đi ăn đã rồi mới đi sinh. Thế là Bố đưa mẹ đi ăn những món mẹ thích, rồi còn định đi xem phim nữa chứ, nhưng lại sợ nhỡ không may đang xem phim mà sinh thì sao nên thôi. Tự dưng mẹ lại nhớ ông bà ngoại con, nhớ ông bà nội của mẹ nên quyết định xuống chào cả nhà để đi sinh, Hihi. Xuống ngoại còn buôn bán chán chê…
20h, đau quá, lên ôm ông bà cố và cười: “Ông bà ơi, cháu đi đẻ đây ạ”. Ông bà dặn dò đủ thứ, bà cố lại còn dúi vài tờ tiền đỏ vào tay cho may mắn…. Rồi bố và ông bà ngoại đưa mẹ lên viện.
20h30: Lên viện, vào khám, rồi làm thủ tục, vào phòng sinh. Ôi chao nhìn thấy người ta sinh mà mẹ sợ quá. Nhục hết ý chí, xin bác sĩ cho ra ngoài.
Bố với mẹ lang thang dọc hành lang bệnh viện. Rồi mẹ gối đầu lên người bố ngủ lúc nào không hay.
0h30 ngày 20/11, chuông điện thoại của bố reo. Bác sĩ hét lên: “Người nhà của sản phụ Hương phải không? Sao không thấy vợ vào để sinh?”.
Sau đó là những cơn đau liên tiếp và dữ dội. Nhiều lúc đau quá, mẹ còn giơ tay lên xin bác sĩ: “Bác sĩ ơi, cho cháu nghỉ giải lao một chút được không ạ rồi lát nữa lại đau tiếp?” (rõ khổ, bệnh nghề nghiệp đấy con ạ).
Đau mãi, mẹ đuối sức lắm rồi mà con vẫn chưa ra được. Bác sĩ thì cứ dọa mẹ: “có rặn đi không, định để con học 3 năm một lớp à?” làm mẹ hết hồn. Lại cố rặn, nhưng vẫn không ăn thua. Có lúc mẹ như không thở được nữa, tưởng chừng như buông xuôi. Vừa lúc đó, điện thoại của mẹ reo ầm lên. Bố gọi đấy con ạ. Rồi mẹ lại nghĩ: “Mình còn chưa được nhìn thấy Bông cơ mà”. Rồi “mình mà bỏ cuộc, mình mà có mệnh hệ gì thì Chồng béo của mình sẽ khổ lắm đây, rồi anh sẽ ra sao, rồi bố mẹ hai bên, rồi ông bà, chú bác…”.
Thế là lại thở, lại đòi bình oxy… Và đi mổ.
Nằm trên bàn mổ, mẹ được tiêm thuốc để giảm cơn gò nên không còn đau bụng nữa. Mẹ mệt lắm, nhưng cố gắng thức để chờ nghe tiếng con khóc. Bố bảo lúc con cất tiếng khóc là 3 giờ 48 phút 12 giây. Khi mẹ hỏi “con em không sao chứ ạ?”, bác sĩ trả lời ổn hết, mẹ mới dám nhắm mắt lại… Giờ mẹ thấy tiếc khi lúc sinh xong không xin bác sĩ cho bế con, ôm con, nhìn thấy con ngay mà để bác sĩ đưa con ra ngoài luôn.
Bố kể, lúc bác sĩ bế con ra trao cho người nhà, mắt con nhìn xung quanh, và sau đó mới mếu máo.
Khâu xong, bác sĩ gọi người nhà vào đưa mẹ xuống phòng hồi sức. Bố ghé vào tai mẹ nói “Con mình xinh lắm vợ à. Cám ơn vợ yêu của anh!” làm mẹ trào nước mắt.
Con biết không, lúc nằm trên giường đẻ đau quá mẹ không nghĩ được gì cả, cũng không khóc dù mẹ chịu đau rất kém, nhưng khi nằm trên bàn mổ, những cơn đau không còn, mẹ lại khóc. Mẹ khóc vì thương bà nội, bà ngoại của mẹ, thương bà nội, bà ngoại của con. Mẹ nghĩ đến những người bác, người cô, người thím của mẹ, … cũng đã đau đớn như thế khi vượt cạn sinh con. Sau này mẹ cũng biết khi mẹ ở trong phòng sinh, ông bà nội, ngoại của con và nhất là bố con rất lo lắng, tâm trạng còn phập phồng, lo sợ hơn cả mẹ ở trong này. Ai cũng lo và thương hai mẹ con mình đấy, con gái à.
Và giờ thì Chích Bông của mẹ đã được gần hai tuổi rưỡi rồi đấy. Mẹ yêu con lắm con gái bé bỏng ạ. Con biết không, làm mẹ rồi mẹ học được nhiều điều lắm. Đó là bài học về sự “phung phí thời gian”, bài học về lòng nhẫn nại, bài học về sự chấp nhận những khác biệt, bài học về cách để yêu thích những việc mình phải làm chứ không phải chỉ làm những việc mình thích. Chừng ấy bài học chỉ để mẹ ngộ ra một bài học lớn nhất, bài học yêu con và biết cách để con thấy mình được yêu thương.